Tuesday, March 20, 2012

Chớm Đông

Bi viết cũ...

================================================================================
Buổi sáng thức dậy, cô chợt ngỡ ngàng nhìn khoảng sân trước nhà ướt đẫm nước. "Đêm qua trời mưa!" Ồ, không phải. Sương. Sương mù dày đặc, đẫm hơi nước. Trên đường đi làm, mọi vật chìm trong màn hơi mờ ảo. Hàng cây hai bên đường thấp thoáng như khuôn mặt cô dâu sau tấm khăn voan. Những tòa nhà cao tầng bỗng nhiên biến mất như trong truyện thần thoại. Cô thấy mình đang trôi đi trong mơ. Cơn mơ đưa cô đi nửa vòng trái đất, trở lại Sài Gòn của hơn mười năm trước. Sài Gòn của những ngày trời trở lạnh, có tiếng cười khúc khích của cô sau lưng anh. Sài Gòn có tuổi trẻ của cô và của anh, có ngón tay cô tinh nghịch vạch lên lưng áo anh từng mẫu tự A-N-H-Ơ-I. Sài Gòn có chuyện tình của họ, nếu có thể gọi như vậy – một chuyện tình chưa kịp thành tình yêu, ít nhất là về phía cô.

Bây giờ cô đang ấm áp trong hạnh phúc hôn nhân. Cô vẫn luôn gọi chồng bằng hai tiếng "anh ơi!" âu yếm nũng nịu. Nhưng anh – mối tình chưa là tình yêu của cô – là người duy nhất được cô "gọi" bằng những mẫu tự vạch trên lưng...

Hình như anh đang hạnh phúc bên vợ con. Trong đời sống lứa đôi, có bao giờ anh dịu dàng trả lời "ơi!" với vợ, như anh đã từng, trên đường phố Sài Gòn vào một buổi sáng trời se lạnh của hơn mười năm về trước?

Chôm Chôm

California, 11/02

4 comments:

Dã Quỳ said...

lôi tiếp những bài viết cũ về đây đi chị ui!!!

ChịBaĐậu said...

Nhẹ nhàng quá chị!

CHESHIRE CAT said...

Mềm quá... Và đàn bà quá!

hera said...

Thật lãng mạn và cảm giác có chút gì đó tiếc nuối....